“Tâm cảnh” - bức tranh thơ giữa đời thường

Thứ tư - 05/03/2014 20:25
Nhân ngày Quốc tế Phụ nữ 8/3, SGGT xin giới thiệu đến bạn đọc tập thơ "Tâm cảnh" của tác giả Liên Hoa do NXB Trẻ phát hành. Từ góc nhìn của một người phụ nữ với dòng cảm xúc miên man, hi vọng "Tâm cảnh" sẽ là món quà ý nghĩa cho những người yêu thơ thưởng thức trong dịp lễ đặc biệt này.
Tác giả Liên Hoa
Tác giả Liên Hoa
Ai đó đã từng nói, nếu cuộc đời ví như một bông hoa, thì thơ ca chính là hương nhụy. Mỗi con người từng có bước thăng trầm, gian khó, hạnh phúc, nghiệt ngã… Là một người phụ nữ bình thường nhưng khi đến với thi ca, những câu thơ chảy lòng của họ sẽ như khúc nhạc ru yêu thương đánh dấu sự mất còn, đau đớn, êm đềm, trầm uất, gió sóng miên man như chính cuộc đời của họ vậy.

Vô tình được quen biết chị Liên Hoa (tên thật Nguyễn Thị Hoa, sinh năm 1957 tại thành phố Huế, đang sống tại Sài Gòn), được chị ký tặng tập thơ Tâm cảnh. Say sưa đọc thơ chị  tôi bổng thấy yêu cuộc đời này hơn bởi thơ chị đã truyền cho tôi những cảm xúc vừa mới lạ, vừa thân quen từ những câu chuyện đời thường được chị kể lại bằng ngôn ngữ thơ mộc mạc chân tình.

Như lời “chia sẻ” ở đầu cuốn thơ của Diệu Tâm, chị Hoa chỉ là “một người phụ nữ không chức phận ngoài xã hội, chị bình dị giống hầu hết quý bà nội trợ khác”, nhưng càng đọc thơ chị ta phát hiện ra một điều, dòng cảm xúc của chị luôn miên man ngọt ngào tuôn chảy.

Tâm cảnh là tên tập thơ đầu tay của chị Liên Hoa do NXB Trẻ phát hành vào năm 2013 gồm có 93 bài thơ không sắp xếp theo thứ tự thời gian mà chính là những mảnh ghép trong cuộc đời vốn nhiều thăng trầm của chị. Chị cho biết cho ra đời tập thơ để thỏa nỗi lòng, để chia sẻ những cảm xúc rất thật từ câu chuyện đời của chị. Toàn bộ tiền bán được chị sẽ tập trung vào việc làm từ thiện.


Tập thơ Tâm cảnh
 
Là một cô gái Huế xa quê thừ thời bé, ký ức về xứ sông Hương núi Ngự là những ngày  tản cư chạy giặc, trong tâm tưởng của cô bé 10 tuổi còn đọng lại những hình ảnh tàn khốc của chiến tranh:

Những ngày Tết hãi hùng
Đạn lồng trong tiếng pháo
Bom nổ thay lời chúc
Khăn sô thay áo màu…
(Em không hiểu)

Đọc thơ Liên Hoa, ta bắt gặp một dòng cảm xúc đong đầy chảy qua thân phận; có khi dập dềnh niềm riêng chung; lúc âm ỉ, ẩn trắc, mang mang cớ sự của đời người với bao nhiêu vui buồn, hạnh phúc, đắng đót, ngọt ngào… trải nghiệm thời gian đi qua. Một kiếp tằm rút ruột nhả tơ, dệt cho đời những khúc mùa hoa thơm trái ngọt:

Lạc loài cánh phượng giữa xuân
Và tôi giữa chốn ba quân ngược đường
Ngoài sông chở chuyến phà đông
Trong tôi thì nhớ mênh mông cái buồn...

(Chênh vênh)

"Tâm cảnh" đây có phải là bức tranh của chị được khắc họa từ cái nhìn trong tâm hồn? Một câu hỏi vẫn còn bỏ ngõ để bạn đọc có thể tự khám phá khi cầm tập thơ này trong tay. Là một người phụ nữ, hơn ai hết chị hiểu sâu sắc về tình mẹ, bởi vậy Liên Hoa dành phần lớn cảm xúc của mình viết về mẹ, những câu thơ về mẹ của chị mộc mạc đơn giản nhưng ẩn chứa cả một suối nguồn thương nhớ không bao giờ nguôi với những kỷ vật còn để lại:

Mẹ để cho tôi chiếc áo dài
May bằng tơ lụa xứ Hà Đông
Thêm thỏi son hồng còn sót lại
Cùng đôi hài tía đã bung cườm...

(Thân phận)

Từ những kỷ niệm đơn giản vụn vặt nhưng vẫn đeo đẳng bên chị để thành những câu thơ nhớ đến nao lòng:

Mạ ơi nhớ mạ vô vàn
Mạ là trăng sáng đêm rằm của con
Mạ thơm hơn miếng xôi ngon
Hơn buồng chuối chín, hơn đòn mía lau

Tuổi con đã bốn mươi ngoài
Mà sao con nhớ mạ hoài mạ ơi...

(Nhớ mạ)

Thơ Liên Hoa đa dạng về đề tài, từ cuộc sống đời thường, những câu chuyện mắt thấy tai nghe đến sự đồng cảm sâu sắc giữa người phụ với người phụ nữ:

Tôi vừa gặp giữa phi trường
Những bà mẹ Việt trên đường về quê
Họ cùng xích lại ngồi kề
Giấu rầu ly biệt, tỉ tê chuyện trò...

(Những bà mẹ)

... Em ơi cho chị chia buồn
Cuộc duyên chưa trọn nửa chừng lửa hương
Nỗi đau này thật vô cùng
Thôi thì em cứ não nùng khóc đi...

(Chia buồn)

Với chị, có thể là một tình yêu đã lắng đọng thời gian bằng hoài niệm lẫn khuất vào ngóc ngách ký ức:

Hôm nào sau buổi tan trường
Bước về đầu ngỏ cũng thường gặp anh
Người con trai Huế hiền lành
Nhà anh ở cách nhà mình mấy gian...


Hoặc ngại ngùng e thẹn:

Chiều qua anh mới tỏ tình
Bài tương tư hát một mình tôi nghe
Anh ôm đàn gẫy khúc thề
Tim tôi mách bảo chưa hề yêu “ai”...

(Lỗi điệu)

Rồi tha thiết nồng nàn với người mình yêu:

Cảm ơn anh
vì đã từng bên cạnh
khi em khốn đốn
đơn độc chênh vênh...


Liên Hoa đã viết khá nhiều kỷ niệm tình yêu đôi lứa cũng như những kỷ niệm của riêng chị qua rất nhiều bài thơ. 

Trong tập thơ Tâm cảnh tôi nhận thấy chị ít viết thơ riêng cho quê hương xứ Huế của chị, nhưng khi đã viết Liên Hoa có những câu thơ ngọt như quê, mênh mang như sông, bềnh bồng như mây chiều khói rạ, đau đáu nỗi niềm thương nhớ:

Đêm giao thừa đã tới
Anh cho em gởi lời
Thăm mùa xuân của Huế
Trong ký ức bồi hồi...

(Gởi lời thăm xuân)

Liên Hoa gởi gắm tình cảm của mình vào quê xứ bằng những kỷ niệm khó phai mờ. Tình  cảm dành cho quê hương trong thơ chị luôn mênh mang những hoài ức về một thời không thể nào quên nguôi đó là người cha, người mẹ, người chị, người em đã mất sớm khi còn rất nhỏ mà chúng ta có thể bắt gặp trong những bài thơ như:  Em không hiểu, Chiếc mo cau, Em tôi, Anh tôi, Giàn bầu, Hương mạ, Điều có thực của Ba... Người ta thường bảo rằng, kỷ niệm bao giờ cũng đẹp, cho dù kỷ niệm ấy từng đi qua đời ta trong nghiệt ngã, cay đắng. Với Liên Hoa điều ấy càng rõ nét hơn trong thơ chị với tình cảm chị nhớ về người mẹ của mình.  Quả như vậy, ở mỗi đời người, bóng dáng mẹ hiền là muôn thu muôn thuở, cho ta nỗi nhớ thương khôn nguôi quay quắt suốt cả cuộc đời.

Đôi khi chị hồi tưởng về một quảng đời cơ cực của chính mình:

Bố bận làm xa
Nhà là quán lá
Một mẹ một con
Một cô chó vá

Mẹ lo đong rượu
Con lẫm dẫm bò
Cho nằm co bụng
Khách uống giải sầu

Mẹ ốm co ro
Nhìn sau ngó trước
Đời chẳng thơm tho
Như là mẹ tưởng...

(Đời chẳng thơm tho)

Dòng chảy thời gian trong thơ Liên Hoa còn ẩn chứa khối tình cảm thương quý vô bờ dành cho đứa con gái thân yêu của mình đang theo chồng định cư ở  Hoa Kỳ:

Bên đây
thương bên kia
Bên kia
thương bên đây
Buồn,
nhớ con biết mấy…
Khi mẹ ngủ
con thức
Khi mẹ thức
con ngủ
Năm canh lòng ủ rủ
Mái ấm ở hai bờ
Hạnh phúc còn thờ ơ...

(Hai bờ)

Những câu thơ như khỏa bằng nỗi ưu tư, nhớ nhung khi chị vẫn còn thấy mình vẫn chưa hoàn thành những sứ mệnh thiêng liêng của một người mẹ với đứa con gái lấy chồng xa. Trong tập thơ chị còn dành rất nhiều bài thơ cho con gái nữa.

Thơ Liên Hoa là lối thơ dẫn dụ cảm xúc chảy tràn. Không nhất thiết trau chuốt về ngôn ngữ, câu nệ thi pháp. Có lẽ vì thế mà tính chân thực, bình dị, phong cách cổ điển trong thơ chị lại gần gũi, dễ cảm nhận hơn: Những câu thơ dâng tràn cảm xúc khắc họa tâm trạng con người; nõn nà như xuân sớm, nhu mì thơm thảo như đất quê mộc mạc khó phai.

Vài dòng cảm nhận chủ quan riêng mình. Không thể gọi là khơi gợi những ý nghĩ, nhận định sâu xa trong tập thơ Tâm cảnh vốn chứa rất nhiều nội dung hòa trong dòng chảy thi ca tự suối nguồn cảm xúc của chị. Chỉ xin như là khúc thức dạo đầu cho một bản tình ca để hòa điệu cùng “Tâm Cảnh” nơi tiếng thơ thốt ra từ chính tâm hồn của chị, bằng những  trải nghiệm lẽ đời của một người phụ nữ yêu thơ.

TIỂU VŨ

Tổng điểm nội dung là: 0 trong 0 đánh giá

Click để đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây