Thầy Trần Bá Thiện nhớ lại: "Trước 1975, nhà dòng Vinh Sơn đã có chương trình nuôi người già tại cơ sở Phan Đăng Lưu (giáp với Bệnh viện Gia Định). Về sau do việc phát triển tăng số cụ già nên đã chuyển toàn bộ hoạt động dưỡng lão về địa chỉ 469 Nơ trang Long cho đến nay. Hiện nơi đây có 2 khu vực. Một là khu hưu trí cho các sơ Vinh Sơn cao tuổi. Khu thứ 2 là Nhà dưỡng lão dành cho các cụ bà. Nhà Vinh Sơn chỉ nhận các cụ bà neo đơn trên 70 tuổi. Các cụ được nuôi tại đây hoàn toàn miễn phí. Nhiều cụ ở đây có một thời son trẻ khá hẩm hiu. Họ làm những nghề thu nhập thấp như bán vé số, làm giúp việc... Cũng có vài bà cụ từng có gia đình nhưng đến cuối đời do người thân sớm vắng số nên họ rơi vào tình trạng neo đơn không người thân, không nhà cửa, tiền bạc. Vinh Sơn hiện có 108 cụ, trong đó có 52 cụ bà bị liệt do cao tuổi. Họ phải nằm giường cho đến lúc ra đi. Có 4 sơ chuyên trách khu nhà dưỡng lão. Nhà dòng cũng thuê thêm 7 người chăm sóc khác để đút cơm, tắm rửa cho các cụ bị liệt. Nhà dưỡng lão Vinh Sơn nằm cạnh bờ sông Sài Gòn. Thỉnh thoảng lại nghe tiếng tàu thuyền chạy trên sông vọng vào. Do cách đường lộ cả trăm mét nên ở đây rất yên tĩnh. Chung quanh nhà có trồng cây tạo bóng mát, cảnh quan. Không khí rất thoáng đãng, sạch sẽ và yên tĩnh. Tui nghĩ rằng có thể so sánh chất lượng không khí ở đây còn tốt hơn cả khu biệt thự ở Phú Mỹ Hưng. Vì người cao tuổi yếu chân nên các lối đi trong nhà không có bậc thềm cao. Một số cụ dùng xe lăn. Có lối đi cho xe lăn để vào các phòng chức năng như phòng ăn, nhà nguyện, sân chơi. Cụ nào tay còn khỏe đủ sức lăn xe thì tự đi. Cũng có cụ tay yếu thì các cụ bạn hoặc nhân viên sẽ hỗ trợ khi họ có nhu cầu. Tui đã từng thăm hơn chục nhà dưỡng lão từ Bắc chí Nam. Chưa nhà dưỡng lão miễn phí nào có chất lượng tốt bằng Nhà dưỡng lão Vinh Sơn. Những nhà đứng hạng nhì phải mất cả chục năm nữa may ra mới đuổi kịp. Kể cả các nhà dưỡng lão có thu phí giá thấp thì chất lượng cũng không bằng được như ở Vinh Sơn. Các sơ cho biết hiện nay 80% chi phí hoạt động là do nhà dòng gánh chịu. Số đóng góp từ các nhà hảo tâm chỉ được 20%. Nhà dưỡng lão Vinh Sơn rất hoan nghênh các nhà hảo tâm đến thăm viếng. Nhiều lần tui hỏi: Lần sau ghé thăm, các cụ thích gì? Các cụ nói không cần gì cả. Họ chỉ cần chúng ta đến thăm. Ở cuối đời, họ mong là mọi người đừng lãng quên họ. Vì sao những bà cụ này được ưu ái đến thế. Họ có thành tích gì đâu ngoại trừ một phận đời cơ cực bé mọn. Bé đến nỗi chẳng mấy ai nhớ đến sự tồn tại của họ trên cõi đời này? Một sơ đã giải thích rằng: "Tinh thần của nhà dòng là mọi người đều bình đẳng với nhau về phẩm giá. Do các bà cụ này đứng ở một nấc thang rất thấp trong xã hội nên mọi người và bản thân các bà hiểu lầm rằng phẩm giá làm người của họ cũng thấp theo. Ở cuối đời, các sơ mong rằng sẽ cho họ những chuỗi ngày bình an về phần xác và cả phần hồn để bù đắp cho các gánh nặng họ đã mang vác suốt bao năm tháng qua. Và cũng nhân việc này, chúng ta hãy nhớ phẩm giá làm người của chúng ta đều ngang nhau". Tui hoàn toàn ủng hộ ý tưởng cao đẹp ấy. Bởi lẽ, từ thiện không phải cứu một sinh mạng nhưng cứu một linh hồn. Khi bạn được tôn trọng và nhận ra phẩm giá của mình là vô giá, bạn sẽ biết bạn nên sống thế nào để trân trọng phẩm giá của chính mình và của mọi người. |
Ý kiến bạn đọc